Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
21:50:0622-02-25
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
t ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi....

Anh sẽ yêu em mãi ư?

Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ?

Những lời nói đau nhói tim em...

"...Here I am

Seeing you once again

My mind"s so far away

My heart"s so close to stay

Too proud to fight

I"m walking back into night

Will I ever find someone to believe?" có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi....

Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà....

"Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... "

Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm......

Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến!

Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? "

.............

Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gì

Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Anh sẽ yêu em mãi chứ - Gào bạn có thể xem thêm anh se yeu em mai chu gaoTruyện Ngắn anh se yeu em mai chu gao

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status