80s toys - Atari. I still have
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
02:24:4020-05-24
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Chị Ơi! Ngày Mai Đợi Anh Đi Học Nhé!
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc, Minh mới mở lời.


- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.


Tôi biết. Minh nói đúng. Ju là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập. Nhờ Ju, tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.


Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối mà tôi gặp phải. Thay vào đó, Ju chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, Ju thường ngồi nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.


Ju cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn Kem vào mùa đông. Thổi cả chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng. Tập chơi ghi-ta bằng cả hai tay.


Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.


*


Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn Ju thì chăm chỉ tới lớp học thêm.


Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.


Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng chứng là chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó học hành gì.


Chiều Chủ Nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.


Trong khi tôi ngập trong đống sách, thì thỉnh thoảng ngước đầu lên, cứ thấy một cái bóng thập thò ở ngoài cửa sổ. Lúc đứng dậy xem nó là cái gì, thì cái bóng đen đó vụt biến mất. Tôi chắc chắn đó là Ju. Nhưng lẽ nào học nhiều quá, giờ ít học đi, nó bị tẩu hỏa nhập ma chăng???


Đến khi nó cứ lấp ló như vậy độ chục lần, tôi bực mình, gạt đống sách vở sang một bên, giậm chân bành bạch trước cửa.


- Ju. Bộ điên à?


Nó nghe vậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nguây nguẩy, sau lại biến mất.


Điên mất!


Nhưng rồi tôi cũng phấp phỏng đoán ra cái lí do. Té ra là nó đang trốn một đứa con gái.


Tôi để ý thấy có một cô nhóc gần tuần nay, chiều nào cũng thập thò ở đầu cổng. Khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi làm thêm, thì nó vụt chạy tới. Nó nhìn tôi một lúc, sau ngập ngừng.


- Chị. Anh…Anh Ju có nhà không ạ?


Tôi té ngửa. Việc tên nhóc Ju đó có ở nhà không sao lại hỏi tôi? Tôi liếc nhìn nó một lượt, con bé có mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Lâu không thấy tôi trả lời, con bé lí nhí lần nữa.


- Em thấy anh Ju nói khi nào muốn gặp anh ấy thì cứ nói với chị. Vì chị nhà cạnh anh ấy.


Một luồng khí nóng bốc lên trong người. Tôi biết là cái tên Ju cà chớn này nó lại bày trò quái quỷ gì đây mà. Đâu phải bỗng nhiên nó lại dở chứng ra như thế.


Tôi cười như không.


- Em nhầm người rồi. Chị là nhà đầu tiên. Không ở cạnh nhà Ju bạn em.


- Ủa. Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp không giỏ thôi. Anh Ju dặn em như thế.


Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười.


- Thế em là…


- Em là Mai Anh. Học kém anh Ju một lớp. Em…em… em đến đây để tìm anh Ju.


- Có chuyện gì vậy em?


Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng.


- Em muốn theo đuổi anh ấy.


Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen!


- Ầy. Thế này em. Giờ chị đi làm thêm. Có gì muốn nhắn với Ju thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai Anh nhé.


Con bé hồn nhiên đáp.


- Vâng! Chị bảo anh ấy nhắn tin trả lời em nhé!



Tiếng xích xe đạp lạch cạch xen lẫn với nỗi bực tức của tôi. Rõ là cái tên nhóc hàng xóm lắm chuyện. Chuyện tình cảm của nó lại còn lôi cả tôi vào. Thi thố đến nơi rồi, còn bày đặt yêu với đương. Rõ là lắm chuyện!


Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt không khỏi khiến tôi bực mình. Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc, đổ mưa ngay được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy suôn sẻ, đi làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.


Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng. Chẳng biết Ju về khi nào, thấy tôi, nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng.


- Ủa. Chị đi làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?


Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.


- Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?


Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp.


- Thì cứ nhớ là có một người hàng xóm chiều cao đến vai anh là được.


Tôi cau mày nhìn nó.


- Ướt thì cũng ướt rồi. Che ô làm gì nữa. Mau vào học đi. Học xong thì lo nhắn tin cho Mai Anh. Sao việc gì cũng đến tay chị thế?


Nó bỗng dưng cười. Sau phát ra thành tiếng. Tôi lườm nó mấy cái, rồi cũng cố tìm cách mở cửa phòng. Trước khi đóng cửa lại, tôi quát nó câu cuối.


- Ở ngoài đó mà cười.


Thay bộ quần áo ướt, chuẩn bị đồ ăn và mang sách vở ra chuẩn bị học bài. Chừng 30 phút sau, tôi nhận được tin nhắn của nó.


- Biết là chị đi mưa không bị ốm. Nhưng vẫn cứ nhắc chị đừng để tóc ướt khi ngủ. Dễ cảm lạnh đấy.


Tôi lườm cái tin nhắn của Ju, cau có nhắn tin lại.


- Lo cho Mai Anh đi. Kệ chị.


- Haha.


Ngay cả nhắn tin nó cũng cười. Ngay cả khi nó cười cũng làm tôi điên tiết.


tức giận


*


Hôm sau, tôi dậy thật sớm. Cố gắng ra khỏi nhà trước tiên. Đầu tiên là không muốn giáp mặt với cái tên Ju đấy, sau là cũng không muốn đụng mặt nhỏ Mai Anh suốt ngày hỏi tôi : ” Chị ơi, anh Ju có nhà không chị.”


Vừa dắt xe ra ngoài cổng, tôi có thấy vài ba bóng người. Cũng có chút hồ nghi, tôi dựng chân chống xe, đi sát vào mép tường, lén mắt nhìn qua khe nứt nhỏ sau cổng sắt.


Tôi lờ mờ nhận ra nhỏ Mai Anh. Nhưng lần này, nó không đi một mình, mà cùng với hai nhỏ bạn chạc cùng tuổi khác. Cả ba đứa cứ thập thò ngoài cổng. Tôi đúng là bái phục khả năng của con nhỏ, mới 6 giờ sáng. Phen này, chắc Ju không gặp nó thì không xong rồi. Khi tôi định bụng đi lối cửa sau, thì có thấy vài tiếng xì xào.


- Mai Anh. Đây hả. Nhà Ju đây hả. Sao lần trước đến nhà to lắm cơ mà.


- Ừ. Đây nhà trọ. Cũng là nhà Ju. Nghe bảo trọ để ôn thi. Và cũng vì cái con nhỏ mà Ju nói.


- Nhỏ mà Ju bảo thích đấy hả. Khiếp. Chắc phải xinh lắm. Nhà to thế mà không ở lại chui vào chỗ trọ sinh viên này vì nhỏ đó.


- Ôi dào. Tao gặp rồi. Nhìn mặt cũng phổ thông thôi. Nhìn lâu cứ thấy đần đần. Hình như sinh viên năm hai.


- Ủa. Hơn tuổi à.


- Ừ. Nhưng mà trông cứ như đứa lớp 10.


- Không phải thế chứ. Mà tên gì?


- Tên Ki. Kì cục.



Tôi suýt té. Nó, cái con nhỏ Mai Anh kia, nó bảo cái tên tôi kì cục. Tên của tôi kì cục? Kì cục? Lớp 10. Trông đần đần à? Rõ là cứ chị chị em em với nó suốt, ra là nó là kiểu như thế này. Đúng là cái vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà.


Tôi hùng hồn, định ra phân bua thắng thua, thì ngoài cổng, có tiếng của Ju.


- Làm gì ở đây vậy?


Mấy đứa con gái giọng cũng có vẻ hốt hoảng, đứa nọ đùn đẩy đứa kia, sau mới có tiếng.


- Bọn em đi ngang qua.


- Thế đi tiếp đi.


Chẳng biết nét mặt của Ju khi đó như thế nào, mà cả lũ con gái vùng vằng bỏ đi. Khi cánh cổng sắt chuẩn bị mở, tôi cuống cuồng chạy ra chỗ chiếc xe đạp, định bụng chuồn thẳng.


- Hey. Thuốc này chị ơi.


Khi tôi quay đầu lại, thấy trên tay Ju có một bìa thuốc cảm, tự dưng thấy cổ họng nghèn nghẹn. Miễn cưỡng hỏi nó.


- Đi mua thuốc à?


- Đúng. Hôm qua chị đi mưa nên anh mua cho đấy.


Nhìn ánh mắt trong veo như phủ một làn nước mỏng của nó, tôi thấy cổ họng đắng ngắt. Thấy vậy, Ju chạy đến bên tôi.


- Chị sao vậy?


- Em không ở nhà mà lo học bài, chạy đến đây làm gì?


Nó có chút ngập ngừng. Sau rồi đá vu vơ một viên sỏi dưới chân. Hỏi nhỏ.


- Chị nghe thấy mấy đứa con gái kia nói chuyện rồi à?


- ừ.


- Nghe thấy cả….


- Cả đoạn nhỏ Mai Anh nói em thích chị.


Tai nó bỗng dưng đỏ phừng phừng. Miệng thì ấp úng không nói được lời nào. Nhìn dáng vẻ của nó, tôi phì cười.


Nó lừ mắt nhìn tôi.


- Bộ buồn cười à?


Tôi không trả lời. Chính xác là không thể trả lời được vì miệng vẫn cứ mở rộng đến mang tai vì buồn cười.


Hôm nay, trời nắng trong veo.


*


Cầm tờ giấy đỗ đại học trên tay, nó gào lên.


- Chị ơi. Ngày mai đợi anh đi học với nhé!


Có những chiều, khi Ju siết chặt tay tôi băng qua những con phố cổ Hà Nội, tôi có thì thầm hỏi Ju vì sao những ngày ôn thi đại học lại hay tránh mặt tôi, và vì sao chỉ khi đỗ đại học rồi, Ju mới nói thích tôi.


Lúc ấy, Ju siết chặt tay tôi hơn nữa, đáp.


- Tránh mặt chị để dễ ôn thi hơn đấy. Nhìn mặt chị chỉ muốn cãi nhau. Với lại, có nhiều lần thấy cứ nhớ nhớ, thập thò chạy sang, toàn bị chị gào rồi quát. Bây giờ thì không thế rồi, trước giờ cứ nghĩ chị học đại học, nên anh không dám cãi chị. Giờ anh cũng vào đại học rồi nhé. Anh cũng học sửa xe đạp rồi. Khi nào anh với chị đi chơi, xe có tuột xích không lo dắt bộ như lần trước nữa. À. Giờ không kêu chị nữa, kêu “em” nhé. Haha.


Mặc dù nghe lời giải thích của Ju, tôi tức phát điên. Nhưng cũng cảm thấy trái tim bình yên đến lạ. Tôi biết, Ju không nói yêu tôi một cách vội vàng, vì Ju sợ tôi nghĩ xa xôi, nghĩ rằng đấy chỉ là tình cảm nhất thời. Chỉ là tôi nhận lời yêu Ju để thực sự quên đi một người. Tình yêu vẫn luôn cần thời gian. Thời gian để quên đi một người. Và cần thời gian, để yêu một người khác.


*


Nếu có chia tay, thì đừng nhìn lại những gì đã qua và sống trong quá khứ. Luôn có những cánh cửa khác mở ra, và có những điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.


Chỉ là : Sau khi chia tay. Có đủ dũng cảm để bắt đầu một tình yêu mới?!


*


Phía bên kia đường, dưới những tán cây lòa xòa trong nắng. Có một chàng trai vẫn nhìn một đôi trai gái bên kia đường, rồi nở một nụ cười ấm áp. Chàng trai đó là Minh. Thực ra, Minh không hề sang Mĩ dù anh đã dành được suất học bổng toàn phần. Trước ngày bay, Minh đột ngột hủy. Sau rồi biết cô gái mà anh không thể nào quên có đăng kí học ghi-ta, anh đăng kí vào lớp ghi-ta ấy. Minh mong rằng, sự quay lại của anh không phải là quá muộn. Nhưng, cô gái mà anh đã buông tay ấy, đã nắm một bàn tay khác.


Minh chưa từng hối hận vì đã chia tay Ki. Anh chỉ hối hận, vì đã không đủ can đảm để yêu.


Nhưng…


Chia tay, cũng không phải là hết yêu!



Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Chị Ơi! Ngày Mai Đợi Anh Đi Học Nhé!

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Chị Ơi! Ngày Mai Đợi Anh Đi Học Nhé! bạn có thể xem thêm chi oi ngay mai doi anh di hoc nheTruyện Ngắn chi oi ngay mai doi anh di hoc nhe

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status