Old school Swatch Watches
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
01:49:5603-02-25
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Đồng xu kỳ diệu
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
i gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt và bắt đầu gió lạnh thì mới quay trở về dãy nhà mình.

Chuẩn bị bước lên bậc thềm đá hoa cương, bỗng tôi nhìn thấy một đốm sáng. Rất nhỏ, loé lên rất nhanh. Nằm ngay giữa thềm đá và đất cỏ. Tôi cúi xuống. Đó chính là đồng xu đã mất. Mấy trận mưa phùn mùa Xuân đã đưa nó trôi theo khe thoát nước từ bên dãy nhà Sa qua đến bên đây.

Tôi gõ cửa. Gần như ngay tức khắc, cánh cửa mở ra. Sa nhìn tôi, đôi môi vẫn mím chặt nhưng cặp mắt lấp lánh ánh sáng của nụ cười. Tôi nói: “Tụi mình huề nhé!” Cô bạn còn chưa kịp gật đầu thì ba của Sa đã kéo cửa rộng hơn: “Vào đi anh bạn. Sao lâu không thấy mặt. Sa có mua về cho cháu một chậu sen đá. Nó trông hoài mấy bữa nay mà không thấy cháu qua!”

Tựa như chưa từng có thời gian giận dỗi xa cách, hai đứa lại ngồi học bài, ăn bánh mẹ Sa làm và ngắm nghía chậu sen đá bé nhỏ. Lúc sắp về, tôi xoè bàn tay, đưa cho cô bạn đồng xu. Sa ôm má, mắt tròn xoe sung sướng và ngạc nhiên: “Ở đâu Huy có vậy?” Tôi nở nụ cười bí mật: “Đồng xu tìm đến với tớ. Nó bảo tớ rằng, hãy mang nó cho Sa và cả hai đừng có giận nhau!”. Cô bạn chống cằm, nghĩ ngợi gì đó rồi gật khẽ: “Ừ, tụi mình sẽ không tự ái và không giận nhau lâu nữa nhé!”. và buồn thế nào. Tôi lấy hết các bài tập ra làm rồi dán mắt vào TV, không ngắm nhìn khung cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không gối đầu lên cánh tay thả trí tưởng tượng lang thang nữa.

Rồi cả nhà Sa cũng quay về thành phố. Ô cửa tầng chín lại sáng đèn. Tôi chỉ muốn chạy lên gõ cửa, nói tất cả những câu đã nghĩ ngợi suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác tự ái vẫn còn đeo bám. Tôi lòng vòng dưới công viên, tối mịt v

Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Đồng xu kỳ diệu

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Đồng xu kỳ diệu bạn có thể xem thêm dong xu ky dieuTruyện Ngắn dong xu ky dieu

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status