Pair of Vintage Old School Fru
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
04:42:5723-02-25
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Em rẽ trái, anh rẽ phải
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi thở. Anh vẫn hay bảo cô là con bé nghiện suy nghĩ đến mức hết thuốc chữa, và luôn nghĩ mọi thứ một cách nghiêm trọng lên. Nhưng anh vẫn muốn biết suy nghĩ của cô. Trong cái đầu chứa hàng trăm những điều phức tạp không ai có của cô vẫn luôn có một vài tiềm năng thu hút sự quan tâm từ anh: “Em nghĩ gì vậy?”

“Em đã nghĩ rằng, từ giờ em sẽ mang niềm vui đến cho H, thật nhiều thật nhiều.” Rồi cô cười viên mãn, như thể đã nghĩ ra một điều mà cả nhân loại chưa đủ tầm để hiểu được.

Mặt H rõ ràng đã nghệt ra khi nghe cô nói, nhưng rồi cuối cùng anh không hỏi gì thêm, chỉ cười.

Cô không rõ nụ cười khi ấy là cười cho sự trẻ con của cô, hay cười vì biết rằng cô sẽ không làm được như cô nói. Nhưng cuối cùng, đúng là cô đã không làm được như thế.

Con người ta có thể khởi điểm với một số không tròn trĩnh, nhưng không bao giờ đủ can đảm mà cho phép mình kết thúc với hai bàn tay trắng. Ở bên càng lâu, cô càng khao khát được yêu thương, càng nhạy cảm với những thay đổi ít nhiều của H, và càng sợ hãi.

Cô thường xuyên cáu gắt hơn, hay bắt bẻ những lần H không trả lời tin nhắn của cô, và giận hờn khi anh đi chơi mà chẳng nói với cô tiếng nào. Càng nhiều yêu thương cho đi không hồi đáp, lòng cô lại càng điên cuồng không chấp nhận rằng chỉ có mình mình mãi hướng về phía đó. Phải rất lâu về sau, khi H đã đi từ nhiều năm trước, cô mới đủ bình tâm mà hiểu rằng tình cảm không phải là thứ có thể mặc cả, có thể đòi hỏi sự qua lại tương đối, và nó cũng chưa bao giờ là một đường thẳng nằm ngang đầu cuối bằng nhau. Có thể H thay đổi một chút, cũng có thể cô đòi hỏi quá nhiều và bắt buộc mọi thứ phải thật nguyên vẹn như ban đầu. Và đơn giản, có những mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã phải chuẩn bị sẵn cho một hồi kết, chỉ là trong quá trình đi cùng nhau, con người ta dần xuất hiện lòng tham và chiếm hữu, không chấp nhận một kết quả đau thương.

Nhưng dù sao thì H cũng đã đi rồi.

Họ cãi nhau lớn, H nói rằng anh mệt mỏi, sau đó rời đi với cánh cửa đóng mạnh lại phía sau.

Lần này cô không còn sức lực đuổi theo, nước mắt cũng chẳng đủ mạnh mẽ mà nức nở, chỉ lặng lẽ chảy trong im lặng.
Phải rất lâu sau khi H rời khỏi cuộc đời cô, cô mới mở toang cánh cửa kính dẫn ra ban công, để gió lùa thốc vô làm chiếc chuông gió nhỏ kêu lên vài tiếng đơn độc.

Bên ngoài mùa Hè đã ngập cả mặt đất, mưa và nắng thay phiên nhau đan vào từng khoảng trống trong ngày.

Cô không hút thuốc, cũng không có chút khao khát nào với thứ khói ảm đạm ấy.

Bởi vì, kể cả khi cô không hút thuốc, cô cũng chẳng thuộc về H để lại, nhưng cũng không cách nào làm cho tấm kiếng hoàn toàn khô ráo.

H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi thở. Anh vẫn hay bảo cô là con bé nghiện suy nghĩ đến mức hết thuốc chữa, và luôn nghĩ mọi thứ một cách nghiêm trọng lên. Nhưng anh vẫn muốn biết suy nghĩ của cô. Trong cái đầu chứa hàng trăm những điều phức tạp không ai có của cô vẫn luôn có một vài tiềm năng thu hút sự quan tâm từ anh: “Em nghĩ gì vậy?”

“Em đã nghĩ rằng, từ giờ em sẽ mang niềm vui đến cho H, thật nhiều thật nhiều.” Rồi cô cười viên mãn, như thể đã nghĩ ra một điều mà cả nhân loại chưa đủ tầm để hiểu được.

Mặt H rõ ràng đã nghệt ra khi nghe cô nói, nhưng rồi cuối cùng anh không hỏi gì thêm, chỉ cười.

Cô không rõ nụ cười khi ấy là cười cho sự trẻ con của cô, hay cười vì biết rằng cô sẽ không làm được như cô nói. Nhưng cuối cùng, đúng là cô đã không làm được như thế.

Con người ta có thể khởi điểm với một số không tròn trĩnh, nhưng không bao giờ đủ can đảm mà cho phép mình kết thúc với hai bàn tay trắng. Ở bên càng lâu, cô càng khao khát được yêu thương, càng nhạy cảm với những thay đổi ít nhiều của H, và càng sợ hãi.

Cô thường xuyên cáu gắt hơn, hay bắt bẻ những lần H không trả lời tin nhắn của cô, và giận hờn khi anh đi chơi mà chẳng nói với cô tiếng nào. Càng nhiều yêu thương cho đi không hồi đáp, lòng cô lại càng điên cuồng không chấp nhận rằng chỉ có mình mình mãi hướng về phía đó. Phải rất lâu về sau, khi H đã đi từ nhiều năm trước, cô mới đủ bình tâm mà hiểu rằng tình cảm không phải là thứ có thể mặc cả, có thể đòi hỏi sự qua lại tương đối, và nó cũng chưa bao giờ là một đường thẳng nằm ngang đầu cuối bằng nhau. Có thể H thay đổi một chút, cũng có thể cô đòi hỏi quá nhiều và bắt buộc mọi thứ phải thật nguyên vẹn như ban đầu. Và đơn giản, có những mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã phải chuẩn bị sẵn cho một hồi kết, chỉ là trong quá trình đi cùng nhau, con người ta dần xuất hiện lòng tham và chiếm hữu, không chấp nhận một kết quả đau thương.

Nhưng dù sao thì H cũng đã đi rồi.

Họ cãi nhau lớn, H nói rằng anh mệt mỏi, sau đó rời đi với cánh cửa đóng mạnh lại phía sau.

Lần này cô không còn sức lực đuổi theo, nước mắt cũng chẳng đủ mạnh mẽ mà nức nở, chỉ lặng lẽ chảy trong im lặng.
Phải rất lâu sau khi H rời khỏi cuộc đời cô, cô mới mở toang cánh cửa kính dẫn ra ban công, để gió lùa thốc vô làm chiếc chuông gió nhỏ kêu lên vài tiếng đơn độc.

Bên ngoài mùa Hè đã ngập cả mặt đất, mưa và nắng thay phiên nhau đan vào từng khoảng trống trong ngày.

Cô không hút thuốc, cũng không có chút khao khát nào với thứ khói ảm đạm ấy.

Bởi vì, kể cả khi cô không hút thuốc, cô cũng chẳng thuộc về H để lại, nhưng cũng không cách nào làm cho tấm kiếng hoàn toàn khô ráo.

H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi thở. Anh vẫn hay bảo cô là con bé nghiện suy nghĩ đến mức hết thuốc chữa, và luôn nghĩ mọi thứ một cách nghiêm trọng lên. Nhưng anh vẫn muốn biết suy nghĩ của cô. Trong cái đầu chứa hàng trăm những điều phức tạp không ai có của cô vẫn luôn có một vài tiềm năng thu hút sự quan tâm từ anh: “Em nghĩ gì vậy?”

“Em đã nghĩ rằng, từ giờ em sẽ mang niềm vui đến cho H, thật nhiều thật nhiều.” Rồi cô cười viên mãn, như thể đã nghĩ ra một điều mà cả nhân loại chưa đủ tầm để hiểu được.

Mặt H rõ ràng đã nghệt ra khi nghe cô nói, nhưng rồi cuối cùng anh không hỏi gì thêm, chỉ cười.

Cô không rõ nụ cười khi ấy là cười cho sự trẻ con của cô, hay cười vì biết rằng cô sẽ không làm được như cô nói. Nhưng cuối cùng, đúng là cô đã không làm được như thế.

Con người ta có thể khởi điểm với một số không tròn trĩnh, nhưng không bao giờ đủ can đảm mà cho phép mình kết thúc với hai bàn tay trắng. Ở bên càng lâu, cô càng khao khát được yêu thương, càng nhạy cảm với những thay đổi ít nhiều của H, và càng sợ hãi.

Cô thường xuyên cáu gắt hơn, hay bắt bẻ những lần H không trả lời tin nhắn của cô, và giận hờn khi anh đi chơi mà chẳng nói với cô tiếng nào. Càng nhiều yêu thương cho đi không hồi đáp, lòng cô lại càng điên cuồng không chấp nhận rằng chỉ có mình mình mãi hướng về phía đó. Phải rất lâu về sau, khi H đã đi từ nhiều năm trước, cô mới đủ bình tâm mà hiểu rằng tình cảm không phải là thứ có thể mặc cả, có thể đòi hỏi sự qua lại tương đối, và nó cũng chưa bao giờ là một đường thẳng nằm ngang đầu cuối bằng nhau. Có thể H thay đổi một chút, cũng có thể cô đòi hỏi quá nhiều và bắt buộc mọi thứ phải thật nguyên vẹn như ban đầu. Và đơn giản, có những mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã phải chuẩn bị sẵn cho một hồi kết, chỉ là trong quá trình đi cùng nhau, con người ta dần xuất hiện lòng tham và chiếm hữu, không chấp nhận một kết quả đau thương.

Nhưng dù sao thì H cũng đã đi rồi.

Họ cãi nhau lớn, H nói rằng anh mệt mỏi, sau đó rời đi với cánh cửa đóng mạnh lại phía sau.

Lần này cô không còn sức lực đuổi theo, nước mắt cũng chẳng đủ mạnh mẽ mà nức nở, chỉ lặng lẽ chảy trong im lặng.
Phải rất lâu sau khi H rời khỏi cuộc đời cô, cô mới mở toang cánh cửa kính dẫn ra ban công, để gió lùa thốc vô làm chiếc chuông gió nhỏ kêu lên vài tiếng đơn độc.

Bên ngoài mùa Hè đã ngập cả mặt đất, mưa và nắng thay phiên nhau đan vào từng khoảng trống trong ngày.

Cô không hút thuốc, cũng không có chút khao khát nào với thứ khói ảm đạm ấy.

Bởi vì, kể cả khi cô không hút thuốc, cô cũng chẳng thuộc về H để lại, nhưng cũng không cách nào làm cho tấm kiếng hoàn toàn khô ráo.

H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi thở. Anh vẫn hay bảo cô là con bé nghiện suy nghĩ đến mức hết thuốc chữa, và luôn nghĩ mọi thứ một cách nghiêm trọng lên. Nhưng anh vẫn muốn biết suy nghĩ của cô. Trong cái đầu chứa hàng trăm những điều phức tạp không ai có của cô vẫn luôn có một vài tiềm năng thu hút sự quan tâm từ anh: “Em nghĩ gì vậy?”

“Em đã nghĩ rằng, từ giờ em sẽ mang niềm vui đến cho H, thật nhiều thật nhiều.” Rồi cô cười viên mãn, như thể đã nghĩ ra một điều mà cả nhân loại chưa đủ tầm để hiểu được.

Mặt H rõ ràng đã nghệt ra khi nghe cô nói, nhưng rồi cuối cùng anh không hỏi gì thêm, chỉ cười.

Cô không rõ nụ cười khi ấy là cười cho sự trẻ con của cô, hay cười vì biết rằng cô sẽ không làm được như cô nói. Nhưng cuối cùng, đúng là cô đã không làm được như thế.

Con người ta có thể khởi điểm với một số không tròn trĩnh, nhưng không bao giờ đủ can đảm mà cho phép mình kết thúc với hai bàn tay trắng. Ở bên càng lâu, cô càng khao khát được yêu thương, càng nhạy cảm với những thay đổi ít nhiều của H, và càng sợ hãi.

Cô thường xuyên cáu gắt hơn, hay bắt bẻ những lần H không trả lời tin nhắn của cô, và giận hờn khi anh đi chơi mà chẳng nói với cô tiếng nào. Càng nhiều yêu thương cho đi không hồi đáp, lòng cô lại càng điên cuồng không chấp nhận rằng chỉ có mình mình mãi hướng về phía đó. Phải rất lâu về sau, khi H đã đi từ nhiều năm trước, cô mới đủ bình tâm mà hiểu rằng tình cảm không phải là thứ có thể mặc cả, có thể đòi hỏi sự qua lại tương đối, và nó cũng chưa bao giờ là một đường thẳng nằm ngang đầu cuối bằng nhau. Có thể H thay đổi một chút, cũng có thể cô đòi hỏi quá nhiều và bắt buộc mọi thứ phải thật nguyên vẹn như ban đầu. Và đơn giản, có những mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã phải chuẩn bị sẵn cho một hồi kết, chỉ là trong quá trình đi cùng nhau, con người ta dần xuất hiện lòng tham và chiếm hữu, không chấp nhận một kết quả đau thương.

Nhưng dù sao thì H cũng đã đi rồi.

Họ cãi nhau lớn, H nói rằng anh mệt mỏi, sau đó rời đi với cánh cửa đóng mạnh lại phía sau.

Lần này cô không còn sức lực đuổi theo, nước mắt cũng chẳng đủ mạnh mẽ mà nức nở, chỉ lặng lẽ chảy trong im lặng.
Phải rất lâu sau khi H rời khỏi cuộc đời cô, cô mới mở toang cánh cửa kính dẫn ra ban công, để gió lùa thốc vô làm chiếc chuông gió nhỏ kêu lên vài tiếng đơn độc.

Bên ngoài mùa Hè đã ngập cả mặt đất, mưa và nắng thay phiên nhau đan vào từng khoảng trống trong ngày.

Cô không hút thuốc, cũng không có chút khao khát nào với thứ khói ảm đạm ấy.

Bởi vì, kể cả khi cô không hút thuốc, cô cũng chẳng thuộc về H để lại, nhưng cũng không cách nào làm cho tấm kiếng hoàn toàn khô ráo.

H đón cô ở ngã ba Lộc Sơn trong chiếc áo mưa xanh đen. Giây phút ấy, khi cô mang theo tất cả nôn nóng bước xuống xe rồi nhìn thấy anh đứng bên kia đường, tất cả đều tan biến. Không còn vội vã, không còn hoảng loạn. Nếu không vì cơn mưa đang kéo đến càng lúc càng dữ dội, cô thật muốn đứng bên này đường nhìn anh thêm lúc nữa.

Ba ngày vừa qua dài như vô tận, khiến cô có cảm giác đã thật lâu rồi mới nhìn thấy hình dáng đó, băn khoăn không biết nên mừng rỡ đến mức độ nào.

Thành phố Bảo Lộc nhỏ bé bị vùi dập trong cơn mưa từ từ trôi qua theo bánh xe của H lăn đi từng vòng. Cô nhỏ bé nép mình trong cái áo mưa cánh dơi, để mình sát với lưng anh hết mức có thể, vòng ôm thắt chặt cho thỏa bao nhung nhớ kìm nén bao nhiêu ngày qua.

H hỏi cô những ngày qua ở Đà Lạt làm được những gì. Cô đáp: “Em suy nghĩ.”

H cười qua hơi th

Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Em rẽ trái, anh rẽ phải

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Em rẽ trái, anh rẽ phải bạn có thể xem thêm em re trai anh re phaiTruyện Ngắn em re trai anh re phai

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status