Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
11:21:3402-05-24
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Chẳng cơn mưa nào mãi mãi
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
Tặng cho cô gái mang tên Sơn Miêu và chàng trai JV.

Sài Gòn tháng sáu với những cơn mưa về chiều, không rã rít kéo dài nhưng không quá nặng hạt, mưa Sài Gòn không chóng vánh nhưng cũng không kéo dài hằng giờ đồng hồ. Nhưng mưa ở đây bất chợt lắm, cứ như được ngăn chặn bởi cái vách ngăn mây sốp trắng tinh, rồi ai đó lỡ tay làm rách, mưa đổ ào xuống, và nhanh chóng được vá lại, mưa tạnh, mây tan, nắng tràn về mất hết dấu vết, rồi lại chang chang. Cái nắng đổ lữa như được xoa dịu đi phần nào bởi những cơn mưa đặc trưng Sài Gòn như thế, vì vậy dù không thích mưa lắm nhưng Hoàng Vinh lại không hề thấy chút bất tiện nào với những cơn mưa bất chợt này, dù sao chiều hôm nay cũng rảnh, nên có quên áo mưa thì anh cũng bình thản núp vào mái hiên bên đường đợi mưa tạnh. Lâu lắm rồi không có thời gian để thảnh thơi như vậy, việc gì phải để những cau có phá nát sự dể chịu hiếm có này chứ.

Chợt cô gái bên cạnh lên tiếng:

“Anh có thấy nước từ trên trời rơi xuống là một điều đặc biệt và thật kỳ diệu không?”

Cô gái dương đôi mắt nhìn anh, tay đang hứng những giọt nước từ mái hiên rơi xuống. Đôi mắt cô màu nâu, không sâu nhưng có cái gì cứ xoáy vào anh, để đến tận sau này anh cũng không thể nào quên được. Nhưng câu hỏi đó thì… có ngớ ngẫn quá không? Rồi cô quay lại cười với anh, dường như cô cũng đang thấy mình thật ngớ ngẫn, nhưng dù có bao nhiêu nắng thì nụ cười cũng không bị khuất lấp. Đúng, cô ấy có nụ cười nắng và đôi mắt của mưa. Đó là giây phút anh biết có một Minh Ngọc trên đời.

“Cô thấy vậy thật sao?”

“Anh không thấy kỳ lạ sao? Tự nhiên có rất nhiều nước trên Trời.”

“Thì do…”

“Đừng nói với tôi là do cái vòng tuần hoàn của hơi nước nhé!” Minh Ngọc chen ngang.Tiếng cười của cô khúc khích trong mưa. Anh cũng cười.

Rồi câu chuyện cứ kéo dài ra, dài như chặng đường của những giọt nước kia đã đi để có thể rơi xuống ngày hôm nay, ngày anh gặp Minh Ngọc. Anh thầm mong thời gian dừng lại, đông đặc mọi khoảnh khắc như cô gái xa lạ này đang đông đặc trái tim anh. Bỗng có tiếng sấm, cả hai giật mình, rồi ánh mắt họ chạm nhau, rồi cùng mĩm cười. Lúc đó, anh đã rất muốn nói với cô “ Này em, từ gây phút này anh đã biết em là của anh đấy.”

Mưa tạnh đột ngột, dòng người lại hối hả xuôi ngược trên đường, Sài Gòn lại mang cái vẻ tấp nập, xô bồ như nó vốn có, mọi người như bừng tỉnh sau giây phút thời gian bị chậm lại, mọi thứ sáng sủa như được gột rữa sạch sẽ lớp bụi bẩn sau những ngày nóng nảy. Anh thấy tâm hồn anh cũng được gột rữa, mọi thứ trở nên tươi sáng, niềm vui len lõi vào mọi ngóc ngách của buổi chiều hôm đó. Rồi Minh Ngọc cũng vội đi, không quên để lại anh một nụ cười đầy nắng và những thơ thẩn không thể giải thích nổi.

Minh Ngọc bước vào cuộc đời anh như thế, có cả nắng và có cả mưa. Thật may mắn khi anh và cô lại vô tình gặp nhau trong sinh nhật của một người bạn, thì ra anh và cô học cùng trường, Ngọc là sinh viên năm nhất. Cô gái dáng người mảnh khảnh, với quần jean ôm, áo pull, giày thể thao và cái áo khoát jean oversize to đùng đã làm anh hạnh phúc đến phát khóc khi chấp nhận lời tỏ tình của anh. Minh Ngọc sôi nổi, sống động, cô bước vào cuộc sống của anh, tô đủ loại sắc màu, có lúc là màu xanh của hi vọng, màu hồng của hạnh phúc, có khi màu đỏ của hờn ghen, màu xám của giận dỗi, có khi là màu nâu của đồng cảm. Dù là sinh viên năm ba, đủ năng động và đủ tự tin, nhưng anh luôn cảm thấy buồn tẻ. Với việc đến trường, làm nhạc công guitar một tuần ba buổi ở một quán cà phê khá xinh xắn, thì bây giờ đây cuộc sống của anh bận rộn hơn, nhiều niềm vui hơn. Cô có nhiều thứ quá đối lập trong cùng một cơ thể, dịu dàng nhưng sôi nổi, trẻ con nhưng sâu sắc, hòa đồng nhưng lạnh lùng, ngoan ngoãn nhưng ương bướng, buồn vui cũng khó đoán, tính cách cũng khó đoán, suy nghĩ cũng khó đoán. Có cô bên cạnh, những mỏi mệt như chưa từng tồn tại với anh, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt bầu bỉnh, đôi mắt nâu buồn, nụ cười tươi rói mà bao nhiêu mệt nhọc vơi tan, khó khăn mấy anh sẽ vượt qua. Bên cô là những chuỗi ngày luôn đầy những mới mẻ với anh, nhưng không hiểu sao bên cạnh cảm giác bình an luôn vương vất đâu đấy một cảm giác gì đó cứ mơ hồ, lờ mờ xuất hiện. Anh luôn cảm giác thấy chỉ cần lơi lõng cánh tay, là cô có thể vụt mất ngay lập tức mà sẽ chẳng thể nào anh tìm thấy cô nữa.

Trong Minh Ngọc, luôn chứa đầy những hoài bão, ước mơ. Cô hay kể cho anh về những dự định xa xôi, về những chuyến đi tình nguyện ở một vùng đất nào đó, với những người bạn mới quen cùng chung chí hướng. Có khi, cô làm anh giật thót tim khi kể về một chàng trai nào đó chung đội tình nguyện, đẹp trai, ga lăng. Nhìn khuôn mặt anh ỉu xìu như đứa trẻ vừa bị đánh rơi tờ tiền duy nhất nó được cho trong tuần, cô phì cười “ ngốc quá”. Cô làm anh lo sợ, anh sợ những chuyến đi dài sẽ đem cô đi mất, đi xa đời anh về phương trời nào đó cô được trọn vẹn với những ước mơ của mình thì cô cần gì anh nữa.

Anh hay đàn cho cô nghe, đa số bản nhạc buồn nhẹ nhàng nào đó mà cô vừa vô tình nghe được ở đâu đó,dù đó là một ngày rất vui, một ngày cô cười rất nhiều, trong những buổi tối ngắm thành phố vào đêm ngoài ban công. Anh mắt Ngọc lúc đó, nhìn về nơi xa xăm lắm, anh có cảm giác như dù Ngọc đã mở cánh cửa lòng cho anh nhưng chưa bao giờ cánh cửa đó đủ rộng để anh bước vào mà chỉ có thể ở ngoài nhìn ngắm nó, vào khao khát một lần được đặt chân tới đó.

“ Anh có thấy tên của anh hay lắm không? Hoàng Vinh,sao em thấy rất giống cây kem vani quá. Anh có thấy vậy không?”

Quả thật, sẽ chẳng ai nói tên anh giống cây kem vani cả, nhưng rồi cô miêu tả cây kem đó, còn lấy giấy vẽ ra nữa. Rồi thích thú với cái suy nghĩ của mình.

“Nếu em viết truyện ngắn thì nhân vật nam chính sẽ lấy tên của anh, nhân vật nữ chính sẽ là Hồng, Hoa, Mai, Cúc gì đó nhé” Thoạt nhiên, tên anh chưa bao giờ đi cạnh tên của cô cả.

Rồi cô nũng nịu đòi anh chở đi ăn kem, Ngọc thích kem, ăn rất nhiều. Lần đầu tiên đi ăn kem với cô, anh tròn xoe mắt vì cô ăn quá nhiều.

“Ăn nhiều vậy không tốt đâu.”

“Ăn kem sẽ không thấy cô đơn nữa đâu, vậy nên ăn càng nhiều càng ít cô đơn”. Cô cười tươi.

Có khi tối muộn, anh đi làm về căn hộ nhỏ của mình anh thấy cô ở đó, trên bàn bày toàn đồ ăn, rồi cô nói:

“ Công sức lao động cả buổi chiều của em đó, ráng ăn hết nhé!”

“ Có hai bọn mình em nấu gì nhiều thế?”

“ Vì tự nhiên em muốn chăm sóc một ai đó”

Anh giả vờ càm ràm vài câu nữa, nhưng sẽ ăn hết những gì cô nấu dù bụng no căng, dù đôi khi cô nấu bị mặn, bị nhạt với cái lý do, đang nấu thì tự nhiên bị buồn. Anh chợt thấy đôi mắt cô vương vất những giọt mưa, sám ngắt. Đôi lần anh hỏi lý do cô buồn, cô trả lời không biết nữa rồi nói sang chuyện khác. Anh cũng chẳng để ý, ngon lành chén hết công sức của cô. Thỉnh thoảng, Minh Ngọc biến mất cùng những đợt tình nguyện ở miền quê nào đó, làm anh như phát điên và lo lắng, điện thoại không liên lạc được, facebook im ắng, anh chẳng làm được việc gì ra hồn. Thế rồi cô lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra, như vẫn ở đó, như chưa từng làm anh lo lắng, ôm chầm lấy anh, nói nhớ anh và kêu đói bụng. Nhìn nụ cười nũng nịu của cô, bao nhiêu hờn trách trong anh tan biến đi đâu hết, như chưa từng tồn tại, chưa từng dày vò, chưa từng làm anh khổ sở. Anh sẽ làm món gì đó cho Ngọc ăn, đàn cho cô nghe và ngắm cô ngủ gục trên vai anh, ngắm gương mặt gầy hơn, đen hơn, anh thấy thương cô nhiều. Nắm chặt lấy bàn tay cô, anh tự hỏi bao giờ đôi tay ấy không còn ở đây nữa, bao giờ cánh hoa bồ công anh này sẽ bay đi cùng cơn gió.

Anh hiểu rõ, mặt hồ trong trái tim Ngọc chưa bao giờ tỉnh lặng, cả anh cũng vậy, là anh đang cố gắng điềm tĩnh mà thôi. Trong mối quan hệ này, luôn tồn tại như khoảng trông dù mỗi ngày anh chăm chỉ lấp đầy, nhưng sao mãi mà vẫn chưa xong. Có phải tình yêu của anh chưa bao giờ cô thấy đủ, sự quan tâm của anh chưa bao giờ làm cô ấm lòng? Mỗi ngày, cảm giác mất mát cần rõ rệt, xuất hiện làm trái tim anh đau nhói từng đợt, có khi cảm giác thật đến nổi như điều đó đang ở rất gần, hoặc đang xảy ra. Nó khiến anh nghẹt thở.

“ Cảm giác cô đơn như thế nào hả anh?”

“ Là dù bên cạnh người khác nhưng em vẫn chỉ thấy em chỉ có một mình.”

“ Anh có đang hạnh phúc không?”

“ Không phải đang hạnh phúc mà đang rất hạnh phúc” Anh nhéo má cô.

“ Hạnh phúc là như thế nào?”

Minh Ngọc đi ra ban công, như câu hỏi đó không cần anh trả lời, cả ảnh mắt và nụ cười của cô Hoàng Vinh thấy trong đó một màn mưa lạnh ngắt mưa. Ban công đầy nắng, Ngọc cứ đứng đấy, nhìn vào khoảng không xa vời đầy những nhà là nhà. Gió thổi mái tóc cô tung bay trong gió, chết tiệt tại sao gió cứ quấn lấy cô, đưa dòng suy nghĩ của cô bay đi tận đẩu tận đâu, làm anh chẳng đuổi theo kịp, làm anh chẳng thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Rồi cô bắt đầu đếm những ngôi nhà, đếm hoài đếm mãi.

“Anh có như anh ấy, có rời rời xa em không?Liệu anh có đủ can đảm để níu em ở lại?”

Minh Ngọc ra về, bỏ lại anh với câu hỏi đó, và cả nghìn thứ hổn độn, ngổn ngang trong đầu. Cả trăm ngàn lần như thế, thì anh vẫn muốn gào thét lên thật to rằng anh không bao giờ như thế, rằng anh sẽ ở lại bên cô, rằng cô hãy quên tất cả đi mà tin tưởng anh. Trăm ngàn lần thời gian có quay trở lại thì anh vẫn muốn nói “ anh luôn bên em”. Nhưng anh im lặng, anh nhìn cô bước ra khỏi cánh của màu xanh lá cây đó, dù rất muốn nhưng anh vẫn không chạy lại ôm cô thật chặt. như có một lực vô hình nào níu chặt chân anh.

Nắng chiều sóng sánh vàng hắt qua lớp kính khung cửa sổ, rát rạt. Hoàng Vinh chẳng buồn dịch đi chỗ khác, nằm dài trên sofa, ánh mắt của Ngọc ngày đầu tiên anh gặp hiện về rõ mồn một. Phải chẳng dù có anh bên cạnh nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Dù có anh hiện diện trong cuộc đời cô hay không thì những lẽ loi vẫn được cô đong đếm mỗi ngày.

Một ngày, hai ngày, rồi một tuần Ngọc không xuất hiện. Anh biết Ngọc sẽ không xuất hiện nữa. Có lẽ cô đang rong rủi trên một chặng đường xa mịt mờ nào đó trong một chương trình tình nguyện dài hơi. Hoàng Vinh không tìm kiếm, không lo lắng, anh bình thản tiếp tục cuộc sống của mình như ngày Ngọc chưa đến. Vẫn đều đặn đến trường, tuần ba buổi đánh đàn ở quán, nhưng sao dạo này anh toàn đàn những bài buồn, ca từ ướt đẫm não nề. Những buổi tối rảnh rổi, anh sẽ nấu một vài món ăn rồi ra ban công nhìn ngắm Sài Gòn vào đêm, nhìn những ngôi nhà với ánh đèn sáng sủa. Trong những ngôi nhà đó, có phải là một gia đình hạnh phúc, hay là những ước mơ sắp được bay xa, hay là một ai đó đang đếm những cô đơn. Bất chợt nhớ ra ngày xưa Ngọc rất thích đếm những ngôi nhà, ngày đó anh thấy việc ấy là một điều vô vị. Đếm hết được bao nhiều ngôi nhà rồi sao nữa, thật vô nghĩa. Nhưng bây giờ anh muốn đếm, có lẽ anh sẽ hiểu được những suy nghĩ của cô, hiểu được những cảm giác của cô. Rồi anh bắt đầu đếm. Đếm hoài, đếm mãi.

Anh hay tự hỏi cảm giác của Ngọc ngày đó có giống của anh bây giờ, đơn độc ngay cả khi bận rộn, tất bật trong cuộc sống hiện tại. Cô đơn ngay khi bên cạnh có một người yêu thương, cô đơn ngày giữ lòng Sài Gòn bộn bề người xe. Có lẽ cảm giác ấy còn dày vò cô nhiều hơn ngay cả cảm giác kinh khủng anh đang trải qua, nếu cứ bất lực nhìn những đơn côi đi qua đời, người ta có thể chết không nhỉ? Có thể lắm chứ, may mắn là cô không chết, nếu cô ra đi theo cách đó, thì anh biết phải làm sao? Phải chăng là lỗi của anh, chưa bao giờ anh cố gắng hiểu cô, chưa bao giờ những câu hỏi quan tâm từ anh trọn vẹn sự chân thành, phải chẳng anh say đắm với những mới mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:

Những ngày cao nguyên đầy gió.

Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh? mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:

Những ngày cao nguyên đầy gió.

Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh? mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:

Những ngày cao nguyên đầy gió.

Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh? mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:

Những ngày cao nguyên đầy gió.

Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh? mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:

Những ngày cao nguyên đầy gió.

Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh? mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.

Một buổi t

Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Chẳng cơn mưa nào mãi mãi

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Chẳng cơn mưa nào mãi mãi bạn có thể xem thêm chang con mua nao mai maiTruyện Ngắn chang con mua nao mai mai

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status