Duck hunt
Wap Tải Game Online
HOMEANDROIDGAMECHAT
07:13:0629-04-24
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống] [Hướng Dẫn]
» Làng Xi Tin- MXH Cá Tính
» Mobi Army 2.3.8
» Khí.P.A.Hùng 1.5.4
» M.Xã.Hội Avatar 2.5.0
» Phong Vân Truyền Kỳ OL
» GoPet 1.2.2 - Hội Thú Chiến
»Ninja School Ol 102
Bảng Xếp Hạng Game Mùa Hè Này??

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Wap hay LikeỦng Hộ AnPhuFc.Wap.Sh
↓Email cuối của Jun
Admin ™ Admin ™ [ON]
Người Vô HìnhMc Đám Cưới
» Nội dung :
Tôi muốn ghi lại câu chuyện này thật cẩn thận. Tôi không muốn nó bị lãng quên. Một câu chuyện hay cần được kể và những điều tuyệt vời cần được lưu giữ, bằng cách này hay cách khác. Một ngày nào đó, khi trở thành một bà lão, tôi sẽ kể cho mấy đứa cháu nghe chuyện tôi đã gặp ông chúng như thế nào. Nhưng đến khi đó, tôi sợ ký ức không thắng được căn bệnh mang tên “tuổi già”, vì vậy điều cần làm lúc này là ghi chép câu chuyện vào một cuốn sổ.

Câu chuyện này bắt đầu từ những email mà tôi trao đổi với một người bạn ở Mỹ – tên Jun – khoảng giữa năm 2013.

***

Thành phố Hồ Chí Minh.

Gởi Jun!

Ở email lần trước, cậu đã yêu cầu tôi kể về thời sinh viên của mình. Cậu làm tôi nhớ lại những năm tháng khi tôi còn là một kẻ “lạc loài”.

Khi ấy, tôi là một kẻ lập dị. Một kiểu lập dị luôn chứng tỏ mình khác người. Thật ra ai ai cũng có thể là một kẻ khác người nhưng thường người ta chọn cách làm cho mình giống người khác thay vì chọn cách còn lại – giống cách tôi chọn – chứng tỏ mình là “duy nhất”.

Là một kẻ khác người không có nghĩa bạn xấu nhưng rõ là, bạn sẽ là một kẻ cô đơn.

Tôi khác người ở mọi lúc mọi nơi. Hình ảnh thường thấy ở tôi là áo quần chẳng ăn nhập với nhau và bộ mặt thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Sinh viên Việt Nam thường rất thích tụ tập ở các quán trà sữa trong mọi hoạt động từ chuyện trò đến học nhóm trong khi tôi lại chúa ghét món trà sữa và các quán trà sữa. Tôi thích cà phê đen không đường và la cà phố xá một mình, chỉ một mình tôi thôi. Tôi không đến những nơi mà giới sinh viên thường đến.

Trong khi bạn bè vùi đầu vào bài vở và hoạt động đoàn thể nhằm có một tấm bằng tốt khi ra trường thì tôi lại chúi mũi vào truyện tranh. Tất nhiên, nếu tôi quan tâm đến thành tích hay bằng cấp tại trường đại học, tôi sẽ không như vậy. Đến bây giờ, tôi vẫn tự hỏi – trong những năm học đại học, tại sao tôi lại không quan tâm đến thành tích hơn một chút. Chỉ cần một chút thôi có lẽ mọi việc xảy đến với tôi sau khi tốt nghiệp đã dễ dàng hơn.

Tôi tốt nghiệp ngành Quản trị kinh doanh ở một trường đại học thành viên của Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh, một ngành học mà những người theo học luôn mong muốn sau này trở thành nhà lãnh đạo. Tuy vậy sau khi tốt nghiệp, đa số họ đều làm nhân viên ở các công ty. Nhưng đó là chuyện sau này. Còn chuyện lúc đó, khi bạn còn mài đũng quần trên ghế nhà trường thì ước mơ là thứ chứng minh cho nhiệt huyết của tuổi trẻ,“Hãy cứ ước mơ đi vì bạn không bao giờ lớn hơn ước mơ của mình cả,” hay như M. Luther King cũng có một câu cứ lặp đi lặp lại mãi trong mấy bài diễn văn của ổng, “I have a dream”.

Hầu hết bạn cùng lớp của tôi là những sinh viên tham vọng. Những danh từ như : CEO, lãnh đạo, marketing, chiến lược, tầm nhìn … luôn nằm trong một quyển từ điển có tên là Mở-Miệng-Hàng-Ngày của họ. Tôi thì khác, mặc dù tôi cũng có ước mơ của riêng mình – không chỉ một mà còn rất nhiều. Tôi ước mơ thay vì đang học đại học tôi là một pháp sư thời hiện đại chuyên đi trừ ma diệt quỷ. Cũng có lúc tôi muốn là một nhà từ thiện cứu giúp cuộc đời của nhiều trẻ em bất hạnh. Rồi có khi tôi muốn là một nhà văn nổi tiếng, người có thể thay đổi tư tưởng của cả một thế hệ chỉ bằng một tác phẩm. Đừng cười ước mơ của tôi Jun ạ, khi cậu đọc đến đây. Cười ước mơ của người khác cho dù nó ngốc xít đến đâu thì thật là bất lịch sự đấy!

Lý do tôi theo học ngành Quản trị kinh doanh? Vì đó là ngành mà cha mẹ tôi chọn. Còn nguyên nhân cho việc tôi hay tưởng tượng mấy thứ điên rồ là do tôi đọc quá nhiều truyện tranh và ít lên giảng đường nghe giảng. Những giờ tôi cúp học cũng nhiều như những giờ tôi đến lớp. Cho nên tôi thật sự hối tiếc quãng thời gian đó. Tôi nghĩ nếu tôi đến lớp nhiều hơn, nghe giảng viên chỉ dạy nhiều hơn thì thay vì lậm mấy ý tưởng từ truyện, có lẽ tôi sẽ thẩm thấu vào đầu được ít nhiều những tham vọng vĩ đại mà chúng bạn tôi đang có.

Như tôi đã nói, tôi thật sự khác người – hoặc ít nhất đó là những gì tôi nghĩ – cho đến một ngày, có một người bước vào thời sinh viên của tôi.

Người ta hay dùng từ “định mệnh” để chỉ những việc đã xảy ra trong cuộc đời của họ để rồi sau đó sẽ có người nói một cách buồn bã “ai rồi cũng sẽ cố quên đi một người”, hay tiếc nuối “ai cũng có một thời để nhớ”, hay hạnh phúc “ai rồi cũng sẽ tìm được nửa kia”, … Và cuộc sống thì có rất nhiều định mệnh để con người hồi tưởng khi mọi chuyện trôi qua. Tôi cũng sẽ dùng từ này để nói về cuộc gặp gỡ giữa tôi và người ấy vì còn từ nào hay hơn để kể về một cuộc gặp gỡ đã làm thay đổi một con người?

Cậu tò mò đúng không? Tôi biết cậu tò mò Jun ạ, nhưng hãy giữ sự tò mò đó lại vì tôi không muốn làm cậu phải thất vọng.

Chà, trời tạnh mưa rồi. Tôi phải về nhà thôi. Tôi đang ở một quán cà phê và còn mấy phút nữa thôi là đến 10h tối. Các quán cà phê ở Việt Nam thường đóng cửa lúc 10h tối và quán này cũng không ngoại lệ.

Bye Jun! Tôi sẽ email và kể tiếp câu chuyện của tôi sau nhé.

Na.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa để email cho cậu đây. Tôi đã chén rất no bữa trưa hoàn toàn miễn phí với thịt gà bọc bột rán dở hết nói nổi của KFC từ một đồng nghiệp đã cố tán tỉnh tôi mấy tháng qua. Người mà tôi đã kể là cứ mua thức ăn cho tôi suốt ấy.

Tôi biết là cậu đang mong nghe câu chuyện của tôi. Nhưng gượm đã, hãy để tôi chúc mừng cậu! Chà, vậy là giờ cậu lên chức “ông cậu” rồi nhé! Hẳn là cậu sẽ có một quãng thời gian gian nan với tã giấy và phân và nước tiểu và tiếng khóc của em bé. À, còn thứ thức ăn nhão nhoẹt khi nó ói lên áo cậu nữa chứ. Eo, nghĩ đến là thấy gớm rồi. Dù sao thì hãy giúp cho bà mẹ đơn thân là chị cậu với tư cách một đứa em trai hoàn hảo nhá. Rồi cậu sẽ có ối khoảnh khắc để suy xét rằng mình có nên kết hôn hay không?

Hôm trước tôi đã nói đến đoạn “…vì còn từ nào hay hơn để kể về một cuộc gặp gỡ đã làm thay đổi một con người?”. Hôm nay, tôi sẽ tiếp tục kể câu chuyện một cách chi tiết vì đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in …

Hôm đó là một ngày trời mưa rất to, có cả sấm chớp nữa. Có vẻ từ “định mệnh” có bà con với từ “thời tiết xấu” hay sao ấy, vì tôi thấy hễ có tác phẩm nào nói về định mệnh thì hầu hết những định mệnh ấy rơi vào một ngày thời tiết xấu – như ngày tôi gặp Trung.

Trung là tên người ấy, một chàng trai.

Vào một ngày trời mưa, tôi đang trú mưa dưới một cái cây to, kề bên có một đám cây nữa và đang cố tìm một chỗ khả dĩ hơn để ẩn náu. Vì trời đang mưa giông nên đứng dưới một đám cây như vậy thật nguy hiểm. Mắt tôi thì cận nặng gần 4 đi-ốp nên trong màn mưa, tôi không nhìn thấy gì rõ ràng. Tôi lo sốt vó vì sấm giật đùng đùng trên bầu trời mà tôi lại rất sợ sấm sét. Tôi đương không biết xoay xở ra sao với cái thân cô lẻ trên đường vắng. Tôi vừa tan lớp và đang thực hiện một ý tưởng hoang dại là cuốc bộ thẳng về phòng trọ thay vì đi xe buýt vì dù sao chỗ tôi ở khá gần trường, khoảng 4 km thôi. Tôi chắc sẽ thực hiện suôn sẻ ý định đó nếu như trời không mưa hay tôi đã để một cây dù vào ba lô thay vì nhét đầy truyện tranh vào nó. Và cũng vì ông trời có ý hoặc có thể vì tôi đểnh đoảng mà tôi đã gặp Trung ngày hôm ấy.

Tôi muốn nói điều này Jun ạ, rằng việc gì xảy ra đều có lý do cả.

Tôi đang rất bối rối thì có một chiếc mô tô phân khối lớn lao tới và vì đường ngập nước nên nước mưa đọng trên đường bắn hết vô mặt tôi. Tôi vốn đã ướt rồi nên khi bị tạt nước thêm, tôi rất bực bội. Với lại tôi sợ mình sẽ gặp chuyện chẳng lành. Thân gái một mình trên đường trong mưa thế này thật đáng lo ngại. Thế rồi gã mô tô phân khối lớn ấy yêu cầu tôi lên xe. Thấy tôi còn chần chừ. Gã mở mũ ra và bảo “Tôi nè, Trung nè”. Im lặng. Tôi đang cố nhớ tôi có quen gã không thì như hiểu suy nghĩ của tôi, gã tiếp lời “Đúng là Na không biết tôi thật. Tôi là Trung, bạn cùng lớp Na nè. Na sợ à? Tôi ngồi dưới Na trong lớp đó”. Im lặng. “Thôi Na lên đi, tôi chở về cho. Bộ định đứng đây cho sét đánh chết hả?”. Gã nói đến đó thì tôi nhớ ra mối nguy hiểm đang nằm trên đầu. Giờ tiếp tục đi bộ về hay ở lại dưới gốc cây thì đều nguy hiểm cả và chắc chắn nguy hiểm hơn việc trèo lên xe máy một người nhận là bạn cùng lớp. Chẳng phải, gã này bảo là trên giảng đường, gã ngồi dưới tôi hay sao? Nên tôi đã lên xe gã trong ngày mưa đó để gã đưa tôi về.

Cậu biết không Jun, khi lên xe và đã đi được một đoạn tôi mới nhớ ra một điều. Ấy là, giảng đường chúng tôi học không có xếp chỗ ngồi và ai ngồi đâu chẳng được. Vậy mà, gã nói gã ngồi dưới tôi và tôi đã tin cái rụp. Nhưng điều bất ngờ là gì, cậu biết không? Đúng là Trung ngồi dưới tôi thật. Suốt một thời gian dài, Trung luôn ngồi dưới tôi mà tôi không biết. Việc này còn bất ngờ hơn cả việc tôi không nhận ra bạn cùng lớp vào thời gian đó, khi tôi đang là sinh viên năm thứ III. Lớp tôi có 150 người và việc nhớ mặt đủ 150 người so với việc nhớ mặt một người ngồi sau mình gần 3 tháng thì rõ là, việc thứ hai khả thi hơn.

Trung đã đưa tôi về một cách an toàn trong trạng thái cả hai đều ướt. Đáng lẽ một người bình thường thì sẽ mời ân nhân của mình vào trú mưa. Nhưng tôi thì quên béng phép lịch sự đó, ung dung chào Trung rồi trở vô nhà và để cậu bạn đứng chơ vơ vì hụt hẫng. Và cái chuyện Trung hụt hẫng thì đến ngày hôm sau tôi mới biết, vì còn ai khác nữa – ngoài Trung – nói cho tôi biết. Điều này là một trong những điểm đặc biệt của Trung đấy, một kẻ không bao giờ giữ được sự bực bội trong người mà luôn xả lên đầu đối tượng đã làm cậu ta bực bội.

Chuyện như thế nào thì ở email sau, tôi sẽ kể cho cậu nghe. Sắp đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

Bye cậu! Gởi lời hỏi thăm sức khỏe của tôi đến gia đình cậu nhé!

Na.

***

Thành phố Vũng Tàu

Gởi Jun!

Chà đã gần một tuần kể từ khi tôi nhận được email của cậu. Xin lỗi cậu vì việc chậm trễ hồi âm nhé. Chả là dạo này tôi bận quá. Trưởng phòng của tôi cứ hét đám nhân viên chúng tôi suốt. Tôi tự hỏi triệu chứng tiền mãn kinh của vợ ổng có lây sang ổng không mà sao ổng cứ bực bội với bất kỳ việc gì chúng tôi làm thế? Lát nữa tôi sẽ tìm hiểu trên google vậy.

Hiện giờ tôi đang đi công tác tại Vũng Tàu. Team chúng tôi đã kiếm được một khách hàng khá tuyệt ở đây. Sẵn tiện chúng tôi lên lịch đi chơi biển luôn. May mắn làm sao, hôm nay trời không mưa. Tôi vừa mới tắm biển xong. Mặc dù rất đói nhưng tôi quyết định sẽ email cho cậu trước. Cậu hãy cầu nguyện là cơn đói của tôi tạm lắng xuống để tôi kể chuyện dài một chút.

Ngày hôm sau của cái ngày định mệnh, tôi đi học. Hôm đó, có giờ học của một bà cô cực khó tính và tôi thì ghét bả kinh khủng. Nếu bị bả đánh dấu vắng mặt ba lần là toi môn đó, nghĩa là phải học lại vào học kỳ sau. Mà tôi thì đã bị đánh dấu hai lần rồi. Cho nên, mặc dù bị cảm cúm do dính mưa hôm trước, tôi vẫn phải lê lết đến trường trong tình trạng rất chi là xơ xác. Cuộc đời có cái định luật vô lý này nè Jun, đó là lúc bạn cần phải nghỉ ngơi nhất thì cũng là lúc bạn không được phép nghỉ ngơi nhất. Tôi đã thấu rõ triết lý này khi đến giảng đường với cái trán nóng hầm hập và cổ họng ho cục cục như một con gà mái. Ấy thế mà khi vừa đặt cái ba lô xuống ghế, tôi đã bị Trung ngoắc ra ngoài. Chúng tôi băng qua hành lang giảng đường đến khu tự học ở phía sau.

“Tôi muốn Na nhìn cái này,” Trung chỉ tay vào hai bên thái dương của cậu ấy và cả sau gáy nữa, mấy chỗ đó đang dán cao Salonpas. “Na thấy chưa?Vì Na mà tôi đang bị cảm”.

“Ờ, hôm qua Trung bị ướt mà. Tôi cũng bị cảm nè. Cảm ơn Trung đã đưa tôi về,” Tôi dợm chân định bước đi.

“Na đứng lại,” Trung kéo tay tôi. “Na nói vậy rồi đi hả?”, Trung có vẻ hậm hực.

“Tôi cám ơn rồi mà, không phải Trung muốn nghe tôi nói vậy hả?”

“Trời! Đáng lẽ hôm qua Na kêu tôi vô phòng Na trú mưa thì giờ tôi đâu có bị vầy đâu,” Trung quả thật rất hậm hực.

“Ủa, kêu Trung vô? Chi vậy? Tôi là con gái mà. Kêu Trung vô phòng mới kỳ đó. Ừm ừm… Đừng nói với tôi là, Trung bực bội và kéo tôi ra đây vì chuyện tôi không cho vô phòng trú mưa nha?”

“Ừ!”, Trung ngoảnh mặt ra chỗ khác khi trả lời.

“…”

“Thì tại tôi hụt hẫng đó. Tôi đã đinh ninh là Na sẽ làm vậy mà ai dè Na để tôi đội mưa về nhà. Nhà tôi ở tít Tân Phú lận và tôi phải đội mưa cả mấy chục cây số về nhà”. Trung có chút dỗi. Khi thấy thái độ đó, tôi bỗng phì cười và cứ cười mãi cho đến khi nhận ra Trung đang ngây người nhìn tôi cười.

Sau buổi học, Trung rủ tôi đi uống nước chanh nóng và tôi đã đồng ý như một lời cảm ơn. Đây chính là khởi đầu cho tình bạn của chúng tôi.

Sau này, tôi được biết thêm về nguyên nhân chính khiến cho Trung giận tôi vì một việc rất chi là cỏn con như vậy. Jun, cậu có nhớ tôi đã nói Trung ngồi sau tôi gần ba tháng mà tôi không biết không? Trước đó, Trung nghe được mấy cô bạn cùng lớp nói về một đứa con gái – là tôi đây – một đứa cực kỳ khác người. Vì thế Trung tò mò và cố tình ngồi sau tôi một thời gian. Rồi sau đó Trung nhận ra tôi không hề nhận thấy có kẻ ngồi sau mỗi khi tôi đến lớp thì cậu ấy tò mò thật sự. Trung còn cố tình xuất hiện trước mặt tôi nhiều lần khác nhưng tôi không hề nhận ra sự trùng hợp cố ý mà luôn bơ đẹp cậu ấy. Còn buổi chiều mưa Trung đưa tôi về, cậu ấy đã chạy xe ngang qua tôi một lần trước khi quay lại và giúp đỡ tôi. Lúc chạy ngang, Trung thoáng thấy cái áo khoác đen to sụ cùng cái ba lô vàng chóe và lập tức nhận ra ngay cái con bé dở hơi mà cậu ấy đã tốn cả đống thời gian gây sự chú ý nhưng vô vọng. Vì thế mà, Trung đã hy vọng đó là một cái cớ để kết bạn với tôi và đinh ninh rằng tôi sẽ mời cậu ấy vô phòng trú mưa.

Cho dù mọi chuyện không theo đúng ý thì Trung cũng đã thành công khi khiến tôi nhận ra sự tồn tại của cậu ấy. Không những thế, chàng trai rảnh rỗi này còn làm nhiều việc phiền toái hơn để đóng một vai trò trong cuộc sống sinh viên của tôi. Những việc Trung đã làm, tôi sẽ kể cho cậu nghe vào email sắp tới nhé! Tôi đã rất đói rồi.

Bye cậu và nhớ gởi cho tôi vài tấm hình của cháu cậu nhé Jun!

Na.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi vừa từ Vũng Tàu về Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy rất buồn ngủ nhưng tôi sẽ trả lời mail cho cậu trước, vì dường như cậu là một kẻ tò mò khủng khiếp!

Tôi đã xem hình của cháu cậu. Nó là một em bé rất kháu. Nếu sau này có con, tôi cũng muốn có một bé gái như vậy. Hãy trở thành một người cậu tuyệt vời nhé Jun! Tôi quả thật rất ghen tỵ với cậu.

Jun à, giờ không phải là quá sớm để hỏi về tình cảm của tôi và Trung sao? Chúng ta mới chỉ ở phần đầu câu chuyện. Tuy nhiên, vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ trả lời. Tôi và Trung chỉ là bạn cho đến lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Và đó là phần sau của câu chuyện mà tôi đang kể. Cậu chẳng thể nhảy cóc cả một quãng thời gian

Nguồn: LangQue.Info

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Đánh giá của bạn là góp ýquan trọng giúp Adminnâng caochất lượngbài viết !
Đánh giá: like | dislike
Có tcm
100/ 100 100 bình chọn

Lượt xem:
Bạn đang xem

Email cuối của Jun

Bạn có thểChia SẻBài Viết này lênFaceBookChia sẻ bài viết lên facebook
Tag:
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
↑Cùng Chuyên Mục
Bài viết ngẫu nhiên
Tags:

bạn đang xem Email cuối của Jun bạn có thể xem thêm email cuoi cua junTruyện Ngắn email cuoi cua jun

Share:
Chia sẻ: smsGZFT
Từ Khóa Google
SEO Reports for langque.info|DS Backlink:124568911121314
15161819202122232425
26 DMCA.com Protection Status